HOME :: FACEBOOK SHARE :: EMAIL

Trong Danh Chúa Giê-xu Christ, tôi xin được chia sẻ bài giảng của mục sư Chin với chủ đề là

Tội lỗi và Sự cứu rỗi

Ma-thi-ơ 11:28-29: Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ. Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường; nên hãy gánh lấy ách của ta, và học theo ta; thì linh hồn các ngươi sẽ được yên nghỉ.

I Giăng 1:8-9 nói về tội lỗi của con người và sự cứu rỗi; Ngài muốn tha thứ tội lỗi cho con người. Nếu ai đó đến trước Chúa, ăn năn và nhận biết tội lỗi của họ thì Ngài sẽ tha thứ tội lỗi cho họ. Nhưng nếu người đó vẫn cho rằng mình không có tội thì có nghĩa rằng chính người đó đang tự lừa dối mình và lẽ thật không ở trong người đó. Người này sẽ bị sự đoán phạt của Đức Chúa Trời.

Tại sao chúng ta lại chắc chắn rằng người đó có tội ngay cả khi người đó cho rằng không phải như vậy? Nếu như người đó thật sự có tội thì chắc chắn rằng anh ấy sẽ bị đưa ra tòa án xét xử chứ không cần phải vào nhà thờ làm gì cả.

Có rất nhiều người nói rằng “Tôi chưa từng phạm tội ác gì cả vậy thì tôi có tội lỗi gì? Tôi chưa từng làm gì trái với lương tâm của mình nên tôi chẳng phải nợ ai bất cứ thứ gì cả. Tôi không trộm cắp, không lừa gạt. Tôi không cờ bạc. Tôi là một người tốt”. Theo những tiêu chuẩn của con người, một người có thể được cho là một người tốt bởi vì người đó chưa từng làm gì sai trái cả. Những việc làm tốt cũng được tán thưởng và được nhiều người nhận biết. Nhưng còn đối với Chúa thì sao; chúng ta có được xem là tốt theo tiêu chuẩn của Ngài không? Câu hỏi quan trọng đó là chúng ta có phạm tội trong mắt của Chúa hay không bởi vì sự phán xét cuối cùng là chính bởi Chúa, không phải con người.

Kinh Thánh nói với chúng ta rằng tất cả con người đều phạm tội trước Đức Chúa Trời. Thông qua Kinh Thánh và những người hầu việc cho Ngài, Đức Chúa Trời đã tuyên bố thông điệp của Ngài để chúng ta hiểu được tội lỗi là gì trước Chúa, nhận biết và ăn năn tội lỗi mình để nhận được sự cứu rỗi. Có lẽ chúng ta không nhận thấy được tội lỗi mà chúng ta phạm phải. Một câu hỏi khác đó là chúng ta phạm tội nào trước Chúa?

Con người thường phạm tội lỗi nào trước Chúa?

1. Không làm những điều mà chúng ta biết rằng đó là tốt (Gia-cơ 4:17)

Chúng ta biết rằng Tội lỗi là khi chúng ta làm những gì mà chúng ta không nên làm. Nhưng Kinh Thánh nói với chúng ta rằng “kẻ biết điều lành mà chẳng làm, thì phạm tội”

Chúng ta kính sợ Chúa bởi vì chúng ta biết rằng sẽ có sự phán xét bởi Chúa vào một ngày nào đó (Được viết trong sách Truyền đạo 12:13-14). Chúng ta cũng nghĩ rằng Chúa chỉ đoán phạt chúng ta bởi những việc ác mà chúng ta làm và nếu chúng ta không làm việc gì ác cả thì chúng ta không cần phải sợ sự phán xét của Ngài.

Tuy nhiên, đó chỉ là một nửa câu trả lời thôi. Ngoài phán xét những công việc xấu của chúng ta, Ngài cũng phán xét những điều tốt nữa, cả việc xấu và tốt. Chúng ta có thể không kính sợ Chúa khi Ngài hỏi chúng ta liệu rằng chúng ta có làm điều gì tội lỗi hay không. Nhưng nếu Ngài hỏi rằng chúng ta có làm điều gì tốt hay không? Biết rằng làm một điều gì đó là tốt nhưng chúng ta vẫn không làm điều đó, thì đó cũng chính là tội lỗi trước Chúa và bạn sẽ đối diện với sự phán xét của Ngài.

Chúng ta cũng có thể thắc mắc rằng nếu sự công chính bị phán xét chỉ bởi vì chúng ta đã không làm những điều tốt. Như là nếu chúng ta thấy một ai đó đang cận kề cái chết và biết rằng chúng ta có thể làm một điều gì đó cho người đó ví dụ như là gọi điện thoại giúp họ, tìm cách cầm máu cho người đó hoặc là di chuyển người đó đến một nơi an toàn hơn, và chúng ta không làm thì chúng ta sẽ bị cắn rứt lương tâm.

Thực tế thì không có một vị thẩm phán nào có thể tuyên bố rằng chúng ta phạm tội được bởi vì chúng ta không phải là người làm anh ấy bị thương. Tuy nhiên, trong sách Châm ngôn 24:11-12 nói rằng “Đấng mà cân nhắc lòng người ta, há chẳng xem xét điều ấy sao?” Ở đây nói rằng Chúa không những chỉ phán xét những điều ác mà con người phạm tội nhưng cũng phán xét cả những điều tốt mà họ làm nữa.

Con người phạm tội nghịch cùng Chúa bởi vì họ không đạt được tiêu chuẩn do Chúa đặt ra. Khi con người không đạt được tiêu chuẩn của Ngài thì họ bị xem là có tội trước Chúa.

Khổng Tử từng quan sát và thấy rằng "Một người biết điều thiện phải làm; biết điều ác không nên làm, nhưng lại không tự kiềm chế bản thân mình được". Đây là điều mà ông rất lo lắng. Vậy thì chính xác thì ông lo lắng điều gì?

Ông ấy được nhiều người xem là Hiền nhân. Ông ấy được biết đến là một người không có tội lỗi; một người tốt trên đất này. Nhưng trước Đức Chúa Trời ở trên trời thì ông ấy có được cho rằng là một Hiền nhân không? Khổng Tử biết được những điều không công chính mà ông ấy đã làm và những điều xấu xa mà ông ấy đã từng nghĩ đến. Vì vậy mà ông không có được sự bình an trong mình, ông ấy cũng sợ sự phán xét cuối cùng.

Kinh Thánh nói rằng không có ai là công bình cả (Rô-ma 3:20-24).Không ai có thể đạt được tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời. "Vì chẳng có một người nào bởi việc làm theo luật pháp mà sẽ được xưng công bình trước mặt Ngài". Tuy nhiên, Đức Chúa Trời không chỉ phán xét những hành động bên ngoài của con người, Ngài còn phán xét những suy nghĩ bên trong của họ nữa. Đối với con người thì chúng ta không phải là những kẻ sát nhân nếu chúng ta không thực sự thực hiện hành động đó. Nhưng Chúa Giê-xu đã nói với chúng ta như thế nào? "Hễ ai giận anh em mình thì đáng bị tòa án xử đoán"

Có thể bạn suy nghĩ rằng: Tôi chỉ ghét anh ấy ở trong lòng thôi. Tôi không đánh hay giết người đó. Vậy thì tôi có tội gì cơ chứ? Ngay cả thẩm phán cũng không thể kết án tôi được vì tôi chẳng làm điều gì sai cả. Nhưng tại sao Chúa Giê-xu lại nói rằng chúng ta sẽ phải đối mặt với sự phán xét của Chúa cho những suy nghĩ này?

Bởi vì đó là sự căm ghét sẽ dẫn đến việc giết người, và sự căm ghét này thúc đẩy cho những hành động gian ác tội lỗi. Đây chính là tội lỗi trước Chúa. Nếu chúng không ăn năn những suy nghĩ gian ác này, thì làm sao chúng ta có thể thoát được sự phán xét của Chúa? Và nếu Chúa phán xét con người theo tiêu chuẩn này, thì ai có thể nói rằng mình không có tội?

Đây có lẽ là những gì mà Không Tử đã lo lắng. Tất cả con người đều thiếu hụt sự vinh quang của Chúa. Thậm chí ngay cả khi chúng ta biểu lộ lòng nhân từ và tình yêu thương của Chúa, như là làm nhiều việc làm từ thiện, có tấm lòng thương xót, sẵn sàng giúp đỡ mọi người...,theo tiêu chuẩn của con người thì chúng ta là người tốt, tuy nhiên chúng ta vẫn thất bại. Chúng ta không đủ khả năng ngay cả khi chúng ta bày tỏ lòng thương xót với mọi người bởi vì chúng ta vẫn nuôi dưỡng những suy nghĩ xấu trong mình.

Vì vậy mà con người cần sự cứu rỗi của Chúa vì Ngài biết tội lỗi của chúng ta, biết được những điều xấu xa của chúng ta. Ngài thiết lập sự cứu rỗi để tha thứ tội lỗi cho chúng ta. Ngài nói với chúng ta rằng chúng ta có thể được xem là công bình thông qua đức tin nơi Chúa Giê-xu bởi vì tội lỗi của chúng ta đã được tha thứ; Chúa Giê-xu đã chết thay cho tội lỗi của chúng ta, vì vậy mà tất cả những ai tin Ngài thì tội lỗi của họ sẽ được tha thứ (Rô-ma 3:22)

Tội lỗi và Sự cứu rỗi. Đây chính là cách để Chúa tha thứ tội lỗi, đây không phải là cách của con người.

Con người có những cách khác nhau để tha thứ tội lỗi cho mọi người xung quanh mình. Người Hoa thường nói rằng Chúng ta nên làm những điều thiện để bù lại cho những việc ác mà chúng ta đã làm. Thật ra, chúng ta thấy rằng có rất nhiều người ăn chay với mục đích là để chuộc lại những tội lỗi của mình bằng cách là làm những việc tốt và “không ăn những động vật có sự sống”. Thật sự đây có phải là cách để chuộc lại những lỗi lầm mà họ đã làm không?

Chúng ta biết rằng điều này là không thể. Tôi có thể cứu được rất nhiều mạng sống nếu như tôi đóng góp hàng triệu đô để giúp đỡ cho Phi Châu, để cứu những người đang trên bờ vực của sự chết và đói. Nhưng nếu tôi giết một ai đó, thì có thể nói với vị thẩm phán rằng những việc làm từ thiện mà tôi đã làm có thể chuộc lại lỗi lầm giết người mà tôi đã làm không? Nếu bạn là vị thẩm phán thì bạn có đồng ý với tranh cãi này không?

Tất nhiên là không rồi. Có thể là bạn làm rất nhiều việc tốt, cứu rất nhiều mạng sống nhưng sự thật rằng bạn đã giết một ai đó và bạn cần phải đối diện với sự phán xét cho những việc tội lỗi mình đã làm. Nếu như sự công bình là nếu người giàu hoặc những người làm rất nhiều điều tốt có thể chuộc lại tất cả những việc tội lỗi mà họ đã làm thì sự công bình đó sẽ như thế nào?

Trong Rô-ma 3:27-28 có nói với chúng ta rằng chúng ta được cứu không phải bởi việc làm theo pháp luật nhưng bởi đức tin bởi vì Chúa Giê-xu đã cứu chúng ta. Ngài đã nhận sự phán xét cho tội lỗi của chúng ta để chúng ta có thể thoát khỏi điều đó; đây chính là cách thức của sự chuộc tội mà Chúa đã thiết lập nên.

Làm thế nào mà chỉ có Chúa Giê-xu có thể chết cho chúng ta và cứu chuộc cho những tội lỗi của chúng ta? Tại sao những người khác không thể chết và chuộc tội cho chúng ta? Bởi vì con người là tội nhân và họ cũng phải đối diện với chính sự phán xét của mình. Duy chỉ có Chúa Giê-xu có thể chuộc lại những tội lỗi của chúng ta bởi vì Ngài không có tội. Chúa Giê-xu đã trở thành xác thịt. Ngoài Ngài ra thì không có con đường nào khác để có sự cứu chuộc bởi vì con người là tội lỗi và chúng ta không thể cứu chuộc tội lỗi lẫn nhau.

Đó là lý do tại sao Chúa phải đến bằng xác thịt: để chết và bị kết án cho tội lỗi của chúng ta. Nếu chúng ta hiểu được điều này, chúng ta sẽ hiểu được tình yêu vĩ đại này. Có một vài người cho rằng con đường của sự cứu rỗi của đạo Chúa thật đơn giản; miễn sao chúng ta tin thì chúng ta đã được cứu rồi. Nhưng sự cứu rỗi không phải đơn giản như vậy. Một khi chúng ta đã hiểu rằng Đức Chúa Trời đã đến bằng xác thịt, để chịu thay và chết cho con người, chúng ta sẽ hiểu được sự cứu rỗi thật quý giá và khó để có thể đạt được.

2. Quên Đức Chúa Trời.

Thi-Thiên 9:16-17 nói rằng: “Đức Giê-hô-va thi hành sự đoán xét mà tỏ mình Ngài ra; Kẻ ác bị công việc tay mình làm trở vấn lấy. Kẻ ác sẽ bị xô xuống âm phủ, Và các dân quên Đức Chúa Trời cũng vậy.”

Có rất nhiều người đã phủ nhận rằng những ai quên Chúa thì sẽ bị cho là kẻ ác. Chúng ta thường nghĩ rằng những người ác là những người giết người khác, họ phạm tội ác. Những người này cũng bị Chúa phán xét. Nhưng so sánh với họ, tại sao những người quên Đức Chúa Trời cũng bị cho là kẻ ác? Tại sao Đức Chúa Trời lại thiển cẩn khi phán xét con người chỉ bời vì họ quên Chúa thôi?

Một người quá phụ khi nghe một bài giảng trong các buổi truyền giảng, bà cũng nghe điều tương tự như vậy. Bà không thể nào chấp nhận rằng những người quên Chúa cũng bị cho rằng là kẻ ác và cũng phải bị phán xét. Nhưng cũng chính trải nghiệm của bà đã hoàn toàn thuyết được bà. Người quá phụ này chỉ có duy nhất một người con trai. Vì bà nghèo khó nên bà phải làm việc rất vất vả, cả ngày lẫn đêm để nuôi con trai mình và cho con trai mình ra nước ngoài học. Sau đó thì con trai bà cũng thành công và tốt nghiệp, xây dựng được sự nghiệp cho mình và xây dựng riêng gia đình mình. Người quá phụ được họ hàng xung quanh ngưỡng mộ và thường ca tụng bà rằng đã nuôi dạy được một người con trai tốt. Nhiều người đã nói rằng “Bà thật là có phúc! Cuối cùng thì bà cũng gặt hái được những bông trái cho sự lao động vất vả của mình! Con trai bà quả thật là một người tốt và tài giỏi”

Nhưng thật sự thì bà lại không cảm thấy hạnh phúc, và thậm chí là bà con buồn nữa vì con trai bà đã hoàn toàn quên bà. Nó không bao giờ trở về nhà thăm mẹ và bà vẫn phải làm việc vất vả để tự lo cho mình. Con trai bà không đánh hoặc la mắng bà gì cả nhưng nó hoàn toàn quên đi sự tồn tại của bà; như thể là bà không phải là mẹ của nó vậy. Và rồi bà nhớ lại câu gốc và đoạn Kinh thánh mà bà vừa đọc: những kẻ ác là những kẻ quên Đức Chúa Trời.

Quên Chúa cũng được xem là kẻ ác bởi vì Chúa đã tạo ra mọi thứ cho con người nhưng con người lại quên Ngài. Chúa nói trong Ê-sai 1:2-3 rằng ngay cả động vật cũng biết chủ mình, nhưng con cái của Ngài, là những người mà Ngài đã tạo ra thì lại quên Ngài.

Một vài người trong chúng ta có thể tranh cãi rằng Đức Chúa Trời đã tạo dựng chúng ta nhưng Ngài không nuôi nấng chúng ta. Phao-lô đã nhắc nhở chúng ta điều này: Ai là người đã cho phép mặt trời chiếu sáng trên bề mặt trái đất và ai là người cho mưa đổ xuống trên những cánh đồng để chúng ta có những mùa gặt để ăn? Ánh mặt trời không phải do con người tạo ra. Trời mưa cũng không phải do con người tạo ra.

Chúng ta nghe về những tin tức nói về việc con người nỗ lực để tạo ra mưa để giúp đỡ cho những mùa hạn hán. Nhưng đó là một chi phí rất lớn và không giải quyết được vấn đề; phải dùng rất nhiều nguồn nguyên liệu khác nhau chỉ để tạo ra được một lượng mưa nhỏ. Nhưng mưa mà Chúa ban cho chúng ta là vừa đủ. Phao-lô nhắc nhở chúng ta rằng nếu như không có ánh sáng mặt trời và mưa thì con người không thể nào tồn tại được. Đây chính là những nhu cầu căn bản của cuộc sống mà Chúa ban cho chúng ta để duy trì sự sống của chúng ta. Nhưng chúng ta chưa bao giờ cảm tạ ơn Ngài về điều này cả. Ngài đã ban cho chúng ta ánh sáng mặt trời và mưa nhưng chúng ta lại quên cảm tạ Ngài.

Một đứa trẻ, quên đi mẹ của mình, cũng được cho là một người đàn ông tốt trước mặt nhiều người; nhưng trong mắt của người mẹ thì người con trai đó là một người không có hiếu. Và con người cũng như vậy nếu như họ không biết Đức Chúa Trời và quên đi Đấng đã tạo ra mình, đã nuôi dưỡng mình và giúp đỡ mình.

Đây chính là những tội lỗi mà con người có thể phạm phải trước Chúa, đó là làm những điều mà trước đây chúng ta không biết. Bây giờ nếu chúng ta đã biết tội lỗi và sự cứu rỗi, chúng ta nên nắm lấy sự cứu rỗi mà Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta để tội lỗi của chúng ta sẽ được tha thứ.

 

» True Jesus Church