HOME :: FACEBOOK SHARE :: EMAIL

Trong Danh Chúa Giê-xu Christ, tôi xin được chia sẻ bài giảng của mục sư Wu Hao với chủ đề là

Tìm thấy Chúa trong những ân điển cuộc sống

Tối hôm nay chúng ta cùng nhau đến Hội thánh để chia sẻ lời Chúa. Suy nghĩ và quyết định như vậy là hoàn toàn đúng bởi vì những ai quyết định tìm kiếm Chúa sẽ nhận lấy được phước lành. .

Buổi tối hôm nay, chủ đề đó là Thấy Chúa trong những Ân điển cuộc sống. Tất cả mọi người đều tìm kiếm một Chúa Thật. Nhưng bạn gặt hái được gì từ đức tin của mình? Có một nhân vật trong Kinh thánh tên là Gióp, ông ấy đã nói một điều rất có ý nghĩa:

Gióp 23:3 – “Ôi! Chớ chi tôi biết nơi nào tìm được Chúa, Hầu cho đi đến trước tòa của Ngài?”

Ông ấy thật sự muốn đến thấy Chúa. Ông ấy là một nhân vật huyền thoại bởi vì chính sự giàu có của mình. Nhưng rồi ông lại mất hết toàn bộ tài sản của mình chỉ trong vòng một ngày thôi. Đây chính là kết quả của việc ma quỉ tấn công ông, và 7 người con gái và 3 người con trai của ông cũng bị chết trong cùng một ngày. Và những người gian ác đã lấy hết tất cả của cải của gia đình ông.

Nhưng ông lại là người thật sự kính sợ Đức Chúa Trời và ông là người hoàn toàn cách xa ma quỉ. Đoạn Kinh Thánh chúng ta vừa mới đọc “Ôi! Chớ chi tôi biết nơi nào tìm được Chúa…” Ngày nay, chúng ta đang tìm kiếm một tôn giáo đúng , chúng ta muốn tìm kiếm Ngài. Không những chúng ta muốn tìm Ngài, mà chúng ta còn muốn thấy Ngài nữa.

Chúng ta hãy xem xét những tôn giáo mà mọi người trên thế giới này đang theo. Không khó để chúng ta có thể thấy Chúa. Bạn có thể đến một cửa hàng nào đó bán đồ điêu khắc và tượng thì bạn có thể mua được rồi đem về nhà thì bạn có thể thấy hàng ngày.

Nếu bạn sống bên cạnh đền thờ, bạn cũng có thể đến đền thờ mỗi ngày để thấy Chúa. Và có thể với những bức tranh vẽ Chúa hay thần thánh được đặt ở nhà bạn, trong phòng ngủ, thì bạn cũng có thể thấy hàng ngày.

Nhưng cũng có một nhận định rằng, rất khó để chúng ta có thể thấy Chúa. Thấy Chúa thì dễ; Thấy Chúa thì khó. Vậy điều khác biệt ở đâu? Điều khác biệt đó là liệu rằng vị Chúa mà bạn thấy đó có phải là Chúa thật không?

Đối với chúng ta đang tìm kiếm một tôn giáo ngày hôm nay, chúng ta phải tìm kiếm đế có thể thấy Chúa. Gióp không thể nào chấp nhận được những điều xảy đến với ông. Khi ba người bạn của ông đến, khuyên và an ủi ông, ông ấy đã dùng hết tất cả trí tuệ của mình và cố gắng bác bỏ những gì ba người bạn đó nói, bởi vì ông không muốn sự an ủi của con người. Ông ấy muốn biết Chúa ở đâu, “Tôi phải thấy Ngài bằng chính mắt tôi”

Trong đoạn 23:4 nói rằng “Tôi hẳn sẽ giãi bày duyên cớ tôi trước mặt Ngài, Và làm đầy miệng tôi những lý luận” Với những gì chúng ta đối diện trong cuộc sống này thì thường là chúng ta không thể hiểu được. Và đến mức là chúng ta không thể chấp nhận. Chúng ta sử dụng trí tuệ và phương thức riêng của mình để tạo nên một cuộc sống sung sướng. Nhưng con người không chỉ có trí tuệ mà còn ở trong thể xác.

Đúng vậy, Trí tuệ ngày càng tăng trưởng, nhưng thể xác mỗi ngày mỗi ngày sẽ suy tàn. Con người không ngừng tìm kiếm trí tuệ, không có nghĩa rằng con người có thể kiểm soát khao khát của mình. Mỗi người có những khát khao khác nhau. Và khi chúng ta có sự khát khao thì chúng ta có sự lo lắng. Với tất cả những nan đề lớn hay nhỏ trong cuộc sống, khi chúng ta không thể giải quyết được hết những nan đề này đến nan đề khác và từ từ sẽ có rất nhiều thứ mà chúng ta sẽ không hiểu được

Ví dụ như trường hợp ông Gióp, ông là người công chính và kính sợ Chúa. Ông là người hoàn toàn cách xa ma quỉ. Và trong sự tranh cãi của mình cũng cho chúng ta thấy rõ sự công chính của ông. Nếu như con người có thể bám lấy và giữ chặt tất cả những gì mình có một cách trọn vẹn thì thế giới này sẽ chỉ còn những người mạnh mẽ tồn tại.

Nhưng trên thế giới này chỉ có một Chúa. Vì vậy khi chúng ta giải quyết nan đề trong cuộc sống, khi chúng ta cố gắng giải quyết những nan đề trong tôn giáo mà chính chúng ta xây dựng nên vì chúng ta muốn tìm kiếm Chúa, và chúng ta muốn tìm được những bài học giúp chúng ta giải quyết những nan đề mà chúng ta có trong cuộc sống mình, do đó chúng ta phải tìm kiếm lẽ thật và lúc đó chúng ta mới có thể thấy được Chúa Thật.

Chúa mà Hội thánh Giê-xu thật đang thờ phượng không được tìm thấy ở bất cứ một cái tượng nào, Chúa mà chúng tôi đang thường phượng có ở mọi nơi.

Thi Thiên 139:1-4, 7 – “Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã dò xét tôi, và biết tôi. Chúa biết khi tôi ngồi, lúc tôi đứng dậy; Từ xa Chúa hiểu biết ý tưởng tôi. Chúa xét nét nẻo đàng và sự nằm ngủ tôi, Quen biết các đường lối tôi. Vì lời chưa ở trên lưỡi tôi, Kìa, hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã biết trọn hết rồi. Tôi sẽ đi đâu xa Thần Chúa? Tôi sẽ trốn đâu khỏi mặt Chúa?”

Đoạn này và cả toàn bộ sách Thi Thiên nói với chúng ta rằng Chúa có ở mọi nơi. Và Ngài có ở mọi thời điểm. Chúa mà chúng ta thờ phượng không thể bị nhốt trong một ngôi đền nào được. Và không thể là một Chúa mà chúng ta có thể đặt lên bàn thờ được. Nếu như Chúa chỉ có ở trong các đền thờ như vậy thôi vậy thì điều gì sẽ xảy ra khi bạn rời khỏi đền thờ đó? Bạn có được an toàn không? Mỗi ngày khi bạn bước ra khỏi nhà để đi làm thì bạn có sự bình an không?

Tôi có một người bạn thân với tôi trong suốt thời gian quân ngũ. Khi chúng tôi ở trung tâm tập huấn, đến lúc chuẩn bị đi tắm. Người chỉ huy nói 3 phút thì tất cả chúng tôi nhanh chóng cởi trần và mang theo chậu và chạy nhanh vào toi-lét. Và khi anh ấy cởi đồ ra thì anh ấy đứng yên đó. Bởi vì anh ấy có một lá bùa ở cổ. Lá bùa này do mẹ của anh lấy từ một đền thờ trước khi anh ấy nhập ngũ.

Tại sao anh ấy lại đứng yên? Bởi vì anh ấy không biết có nên mở cái bùa đó ra hay không. Bởi vì nếu anh ấy không mở ra thì nó sẽ bị ướt khi anh ấy vào toi-lét. Mẹ anh ấy không nói là anh ấy nên mở ra khi đi tắm, bà chỉ nói rằng phải mang lá bùa này mọi lúc bởi vì lá bùa này sẽ bảo vệ mạng sống cho con. Khi người chỉ huy thấy như vậy thì liền hỏi lớn“Tại sao còn đứng đấy?” Anh ấy quá hoảng sợ và chạy nhanh vào toi-lét để tắm.

Chúa mà chúng ta thờ phượng là thật và hằng sống và Ngài biết những suy nghĩ của chúng ta mọi lúc. Sự che chở của Ngài với chúng ta là mọi lúc. Ngài ở bên cạnh tôi, ở bên cạnh bạn, Ngài ở trong Hội thánh của chúng ta.

Trong nửa đầu năm nay, chúng tôi đã có những buổi truyền giảng hàng tháng trong Hội thánh. Đó là những buổi uống nước và chia sẻ phúc âm và những buổi như vậy để tiếp cận gần hơn với những người bạn đang tìm kiếm lẽ thật của chúng ta. Tôi có 15 phút để chia sẻ một thông điệp ngắn. Và sau đó thì chúng tôi thường gặp gỡ, nói chuyện và chia sẻ những suy nghĩ của mình trong buổi trò truyện đó.

Có một người phụ nữ là công nhân ở một công ty gần đây. Bà đã hỏi rằng “Mục sư Wu, khi nãy khi ông ở trên bục giảng nói trong vòng 15 phút và có người phiên dịch ở đó, khi đó cả 2 người đang ở trên bục giảng, tôi phát hiện ra rằng có một ánh sáng sáng ở phía sau ông. Và đó là vầng hào quang rất sáng, một cầu vồng sáng ở phía trên hai ông”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe một người nói với tôi rằng có một vầng sáng ở trên tôi khi tôi đang trên bục giảng. Giống như trong truyện tranh vậy, chúng ta có thấy hình của những người với vầng sáng. Nên tôi đã nói rằng “Cảm tạ Chúa là chị có thể thấy điều này” Và chị ấy nói rằng ánh sáng sáng đó luôn ở trên tôi đến lúc cầu nguyện và khi cả hai chúng tôi đi xuống, ánh sáng tròn giống như cầu vồng đó mới biến mất.

Tôi thật sự dâng lời cảm tạ Chúa, bởi vì những gì chúng tôi nói thật sự là những lời dạy của Chúa Thật. Những gì chúng tôi nói không khác với chính Ngài. Những gì chúng tôi đang truyền giảng cũng không khác với phúc âm của Chúa. Vì vậy chúng ta có thể biết rằng chính Chúa là Tin lành.

Gióp 22:21 – “Ấy vậy, ông hãy hòa thuận với Ngài. Hãy ở bình an: nhờ đó phước hạnh sẽ giáng cho ông”

Hôm nay chúng ta phải thiết lập một đức tin thật và đúng. Chúng ta phải nói với mình rằng chúng ta phải thấy Ngài bằng chính mắt mình. Chỉ bởi biết được Chúa thật này thì chúng ta mới có thể có sự bình an. Ân điển và phước lành lớn nhất là gì? Đó chính là sự bình an. Một cuộc sống đầy ân điển là một cuộc sống đầy sự bình an.

Sáng ngày hôm nay khi chúng ta thức dậy và mở mắt ra, lúc mà chúng ta mở mắt là lúc đáng giá nhất. Có rất nhiều người trên thế giới ngủ trong đêm và nhiều trong số họ đang ở trong bệnh tật. Có nhiều người không thể thức dậy và mở mắt vào ngày hôm sau. Vào ban ngày, thì con người thường làm gì?

Có thể có rất nhiều điều có thể xảy ra và có rất nhiều rủi ro. Mỗi ngày đi làm, chúng ta đến chỗ làm và có thể trở về nhà bình thường. Đó đã là sự bình an rồi!

Tôi thường gặp phải rắn khi tôi còn nhỏ. Vào một buổi sáng tôi đi toi-lét. Vì tôi sống ở trong một ngôi làng và toi-lét thì ở rất xa. Vì trời vẫn chưa sáng, tôi đã quyết định đi ngay trên đất ngay phía trước nhà tôi. Ở đó không có ai cả và cũng rất yên tĩnh. Sau đó thì tôi kéo quần và chuẩn bị đi. Rồi đột nhiên tôi nghe thấy âm thanh giống tiếng huýt gió. Tôi thật sự tỉnh ngủ. Tại sao có tiếng này? Và lúc đó thật sự tôi đang đi tiểu ngay trên con rắn! Tôi đã rất hoảng sơ. Điều gì sẽ xảy ra nếu có rắn đó quay đầu lại và cắn tôi một cái? Tôi không biết chắc là bộ phận nào trên cơ thể tôi sẽ bị sưng.

Sau khi kết thúc quân ngũ, tôi đã lên vùng núi để dạy. Tôi đã ở trong trường nội trú ở vùng núi. Vào một đêm khi tôi đang xem tivi, đó là vào mùa đông. Trên tivi đang chiếu quảng cáo, tôi đang ngồi trên một cái ghế tre và lúc đó tôi bỏ chân xuống để với lấy đôi dép. Trước khi chạm vào đôi dép, tôi đã nhảy lên! Tôi cảm thấy rằng phản xạ từ việc tập thể dục thường xuyên của mình đã phát huy tác dụng vào lúc đó. Tôi đã đạp lên một cái gì đó rất mềm mềm và lạnh nên tôi vội vàng nhảy lên. Nếu bạn nói tôi diễn lại cảnh lúc đó, tôi nghĩ rằng tôi sẽ ngả ngay tức khắc khi tôi nhảy lên như vậy. Nhưng đột nhiên lúc đó tôi lại nhảy một cách điêu luyện như vậy. Tôi biết ngay tức khắc là tôi đã đạp lên con rắn rồi. Khi tôi đứng dậy và nhìn vào nó thì tôi biết rằng đó là một con rắn độc, một trong 5 loài rắn độc nhất ở Đài Loan. Sau đó thì tôi giết nó, bởi vì tôi sợ rằng nó sẽ quay trở lại làm phiền mình nữa. Tôi cũng làm điều đó để trả thù cho Ê-va.

Rồi tôi thấy có một cái lỗ hở ở phía dưới cái cửa, từ mặt sàn đến cái cửa khoảng 3cm nên con rắn có thể chui qua đường đó. Có 3 người ở trong phòng trọ lúc đó, một trong số đó vừa tốt nghiệp phổ thông, một bạn khác là học viên của đội bóng chày. Tôi là giáo viên phụ trách đội bóng ở trường nên Hiệu trường đã hỏi liệu tôi có thể để các em học viên ở chung với tôi không.

Tôi nấu ăn tối vào mỗi tối và 3 chúng tôi đều ăn cơm chung với nhau. Có một lúc khi tôi đang nấu món chiên, đột nhiên tôi chú ý thấy có một cái vật gì đó đang trườn đi. Và lúc đó tôi tự nói với mình rằng đừng di chuyển, bởi vì nó đã vào đó rồi. Nên tôi vội lấy cái nĩa và nhẹ nhàng nhìn xung quanh. Đó là một con rắn rất to, với viền đen và trắng. Nó cũng là một trong 5 loài rắn độc. Tôi đang không biết phải làm sao và tôi đã tự nhủ là không di chuyển và ngưng thở. Nó chỉ cách tôi khoảng 70cm thôi. Nên tôi đã đợi và đợi. Tôi không phải đợi con rắn cắn mình mà đợi nó từ từ đi chỗ khác đi.

Khi tôi đã thấy con rắn bò vào trong phòng khách rồi, tôi thở phào. Rồi tôi vội nghĩ không biết là con rắn sẽ chui vào phòng ngủ nào đây, nên tôi vội vàng chạy nhanh ra khỏi phòng bếp. Đột nhiên vào lúc đó thì ba mẹ của một trong những học viên đã cho chúng tôi một ít mía. Màu của cây mía là đen và đỏ. Nên tôi đã lấy ra và đi tìm con rắn đen trắng đó. Con rắn đang quyết định xem nên đi vào phòng ngủ nào.

Tôi không sợ rắn từ nhỏ vì thầy giáo của tôi luôn nói với chúng tôi rằng khi chúng tôi lớn lên, chúng tôi không được sợ rắn nhưng phải nhớ trả thù cho Ê-va.

Trong vùng dân tộc ở trên núi này, thỉnh thoảng cũng có người ăn rắn. Bởi vì khi con rắn chết rồi và nếu biết cách chế biến thì nó sẽ rất nhiều dinh dưỡng. Nên tôi đã lấy cây mía và liên tục đánh vào con rắn. Sau đó thì cây mía bị nát những cái đầu con rắn cũng bị dẹp dí. Chúa thật sự ở cùng tôi, bất kể tôi ở đâu, Ngài luôn ở cùng tôi.

Biết Chúa và nhận được sự bình an thật sự là một cảm giác thật mà chúng ta có thể trải nghiệm được. Cũng có những rủi ro lớn nhỏ khác mà tôi đã từng trải qua.

Ngày hôm nay, chúng ta là những người đi tìm kiếm một niềm tin, bạn có thật sự thấy được Chúa mà chúng ta thờ phượng không? Tất cả Cơ đốc nhân ngày nay, chúng ta gọi Chúa mà chúng ta thờ phượng là “Aba Cha!” Đó là một mối quan hệ rất thân mật và gần gũi. Và trong mọi lúc, chúng ta luôn mong ước rằng Chúa sẽ biểu lộ chính Ngài với chúng ta, rằng Ngài dùng tay mình để bao bọc và ôm chúng ta. Đây chính là đức tin của một Cơ đốc nhân.

Nếu bạn nhìn vào các tôn giáo khác, nếu bạn muốn sự giàu có, bạn có thể đến gặp Thần Tài. Và nếu cái tượng ở gần bạn, bạn có dám ôm cái tượng đó không?

Nếu bạn rất đáng thương khi thờ phượng vị Thần này và vào ban đêm bạn lại mơ về vị Thần này thì bạn có vui không hay cảm thấy sợ hãi? Bởi vì bạn dùng nén hương để thờ phượng và cầu xin từ vị Thần đó, và vị Thần đó ở trước mắt bạn. Nhưng vị Thần này đã mang lại cho bạn điều gì? Liệu có thể mang lại một mối quan hệ thân thương giống như mối quan hệ giữa Cha và con không?

Mỗi ngày chúng ta phải về nhà. Khi Cơ đốc nhân nói về việc về nhà, có một nơi tốt hơn. Đó là nhà của Cha Thiên thượng chúng ta. Và chúng ta sẵn lòng để quay trở về nhà trên trời của chúng ta. Có rất nhiều Thánh ca mà chúng ta hát nói về niềm vui mừng khi chúng ta quay trở về nhà trên trời của chúng ta. Về nhà có nghĩa là gì? Đối với những người trên thế giới này, điều đó là sự chết. Đối với con người nói chung, liệu chúng ta có sẵn sàng nói về sự chết không?

Lần đầu tiên khi tôi đến Malaysia để phục việc cho Hội thánh, tôi đã thấy một Trưởng lão ở Penang, đó là Trưởng lão John Liu. Vào lúc đó thì Truyền đạo Daniel Chin đã đưa tôi đi một vài nơi để viếng thăm. Một ngày chúng tôi phải đi một quãng đường khá xa từ Hội thánh Penang. Và tôi đã nghe thấy một người nói chuyện với trưởng lão “Lái cẩn thận. Lái đoàng hoàng để bạn có thể về nhà” Tôi không biết chắc ngôn ngữ nào mà anh ấy đang nói vì trong tiếng Hoa có nhiều ngôn ngữ vùng miền khác nhau. Và nó giống như là sự pha trộn giữa nhiều ngôn ngữ khác nhau. Trong tiếng Hoa, âm giống như là một người phải chết đoàng hoàng khi họ đi ra ngoài và chết đoàng hoàng khi quay trở lại. Tôi không hiểu tại sao trưởng lão lại nói vậy, Truyền đạo Daniel đã không ngừng cười lúc đó.

Cơ đốc nhân có thể nhìn vào sự chết rất nhẹ nhàng, bởi vì mỗi ngày của chúng ta đều do Chúa. Mỗi ngày chúng ta sống đều đầy ân điển. Nếu một ngày nào đó Chúa muốn gọi chúng ta về nhà, thì điều này là một điều tốt. Tại sao chúng tôi lại có khái niệm này? Đó là bởi vì đây là khái niệm Chúa đã ban cho chúng ta. Một ngày nào đó chúng ta phải về nhà.

Khi một đứa trẻ đi học về nhà và thấy mẹ đang nấu ăn trong bếp thì chắc hẳn là nó sẽ rất vui. Rồi lúc nó làm bài tập về nhà thì người cha về nhà. Chắc chắn là nó cũng sẽ rất vui khi thấy ba về nhà. Điều này cũng giống với chúng ta ngày hôm nay, chúng ta có thể thấy Chúa mà chúng ta thờ phượng, đó là điều tốt mà không gì có thể so sánh được. Bởi vì Cha Thiên thượng sẽ ở cạnh chúng ta.

Gióp 22:21 nói với chúng ta rằng: “Ấy vậy, ông hãy hòa thuận với Ngài. Hãy ở bình an” Sự bình an vượt trên tất cả mọi thứ, vượt trên cả sự giàu có. Cơ đốc nhân cần phải biết làm thế nào để thỏa lòng. Chúng ta phải thỏa lòng với đồ ăn và đồ mặc. Sự tin kính và sự thỏa lòng chính là sự gặt hái lớn. Sự bình an khác xa với sự giàu có. Bạn có thể là một người giàu có, nhưng không có nghĩa rằng bạn sẽ là một người khỏe mạnh.

Và sự bình an cũng vượt trên tuổi trẻ của bạn. Tuổi xuân là một khoảng thời gian đầy sự thú vị trong cuộc đời của bạn, nhưng bạn không thể nào giữ chặt được khoảng thời gian đó mãi mãi. Vì Chúa đã hứa ban cho chúng ta sự bình an, ân phước và ân điển của Ngài cũng sẽ đến với chúng ta. Đó là những phước lành và ân điển dư dật.

Trong Ê-phê-sô 1:7-8 – “Ấy là trong Đấng Christ, chúng ta được cứu chuộc bởi huyết Ngài, được tha tội, theo sự dư dật của ân điển Ngài, mà Ngài đã rải ra đầy dẫy trên chúng ta cùng với mọi thứ khôn ngoan thông sáng” Chúa đã rải đầy ân điển và sự giàu có của Ngài dư dật trên chúng ta. Chúng ta nhìn vào một đứa trẻ với người cha mà chúng yêu quý. Người cha yêu mến đứa con mình rất nhiều. Khi đứa trẻ xin người cha một thứ gì, người cha sẽ sẵn sàng cho đứa trẻ những điều tốt nhất, và ông ấy sẽ không đòi hỏi con mình phải trả lại cái gì cho mình cả.

Tôi đã từng đến một ngôi nhà của những thành viên trong Hội thánh của chúng ta ở Úc. Người con gái 16 tuổi và ở cùng với gia đình của họ. Một ngày nọ, tôi đã nghe một cuộc nói chuyện khá lạ. Đứa con gái nói với mẹ của mình là “Mẹ ơi, con có thể mượn cái máy giặt của mẹ không?” Tôi thắc mắc không biết cái máy giặt có gắn cái tên ghi là nó thuộc về người mẹ hay đứa con hay không?

Người mẹ vừa mới nấu ăn xong và lúc đó chúng tôi cùng nhau ăn tối, người cha, người mẹ và tôi, 3 người chuẩn bị ăn. Tôi hỏi người mẹ “Chúng ta có mời con gái của chị dùng bữa chung với chúng ta không?” Người mẹ trả lời “Con bé sẽ tự nấu nếu nó muốn ăn” Sau một lúc, người con gái đã hỏi mượn mẹ tiếp “Mẹ ơi, con có thể mượn cái chảo không?”

Trước khi tôi hỏi thì cặp vợ chồng này đã cười lớn. Họ nói với tôi là ở những nơi có văn hóa Tây phương như là Úc, khi con cái bắt đầu bước sang tuổi 16 thì chúng phải rời khỏi nhà. Bởi vì bắt đầu từ năm 16 tuổi thì đã được phép đi làm rồi. Con gái của tôi 16 tuổi rồi, chúng tôi đã làm người cha mẹ rất tốt bởi vì không đuổi nó ra khỏi nhà. Khi nó xài nước ở nhà, tôi không tính tiền nó. Nó vẫn sống ở phòng cũ của mình, tôi cũng không tính tiền thuê nhà. Vì vậy con bé cũng khá lịch sự khi hỏi nếu nó muốn dùng thứ gì đó. Đó là cách mà người cha mẹ đó dạy con cái mình, đó là đứa con nên biết cách cảm ơn.

Nhưng đối với những gia đình người Hoa, tất cả những gì mình cho con cái mình, chúng ta không cần chúng phải trả lại. Và Chúa cũng đối xử với chúng ta giống như vậy. Ân điển của Ngài ban cho chúng ta là liên tục, chỉ có điều rằng chúng ta có sẵn lòng biết Ngài. Nhưng Ngài sẵn lòng chọn lựa chúng ta, và bởi vì điều đó, mối tương giao mật thiết được thành lập. Chúng ta đã nhận được sự bình an lớn nhất. Bởi vì chúng ta là con cái của Ngài, và Ngài bảo vệ chúng ta. Bất kể chúng ta ở đâu, Ngài luôn che chở để chúng ta luôn luôn bình an.

Ngày hôm nay chúng ta muốn thiết lập đức tin của mình. Chúng ta phải trải qua tất cả những kinh nghiệm trong cuộc sống của mình và nói rằng Vâng, con tin Cha và con cảm tạ Ngài.

Ngài đã ban cho chúng ta sự tự do. Và sự tự do này sẽ làm cho loài người trở nên vĩ đại. Đó là ngày hôm nay, chúng ta là con của Ngài. Chúng ta có sự tự do này bởi vì chúng ta được tạo nên một cách tuyệt vời. Và sự tuyệt vời này không bởi ai khác mà chính do Chúa. Ân điển tuyệt vời, sự bình an tuyệt vời. Chúng ta được tự do tin nhận Ngài, điều này thật tuyệt vời.

Nếu bạn tin vào những tôn giáo khác, bạn có thể cảm nhận rằng bạn được tạo ra một cách tuyệt vời bởi chính đức tin và tôn giáo mà mình đang theo không?

Tôi đã thực hiện 16 lễ tang tại Hội thánh trong năm này. Và trong suốt khoảng thời gian mà tôi ở đây, tôi không chắc rằng không biết sẽ có bao nhiêu người trong Hội thánh chúng ta sẽ được Chúa gọi về để yên nghỉ nơi Ngài.

Khi bước vào khu vực chuẩn bị hỏa tán, cho dù là chôn hay hỏa tán thì tất cả những Cơ đốc nhân, là con cái của Chúa đều rất bình an. Bởi vì chúng ta tiễn đưa bạn bè, người thân của chúng ta về nhà. Anh chị đó được nghỉ ngơi khỏi những công việc trên thế giới này. Chúng ta cùng nhau hát trong sự bình an và nhiều ân điển. Nhưng nếu chúng ta nhìn vào những đám tang khác của những người khác. Bạn sẽ thấy những người đến thăm, bao gồm cả những người có trình độ học vấn cao, họ quỳ xuống và bái, và họ khóc than. Họ phải giả vờ khóc và chảy nước mắt.

Điều này làm cho tôi thấy rằng tôn giáo của họ rất khác so với chúng ta. Từ việc làm thế nào mà con người được sinh ra, trưởng thành, bệnh tật và chết…bạn có thể nói với chính mình rằng đây là một cuộc sống bình an và yên lành không?

Thậm chí ngay cả một cuộc sống đơn giản, chúng ta có thể Chúa không! Tôi đã từng ở Sa-bah, tôi đã đi đến những vùng hẻo lánh xa xôi trên đồi. Ở đó không có điện. Chỉ có đèn dầu trên bục giảng và một cái đèn khác ở ngay cầu thang. Tôi không thể đọc được chữ, nhưng mắt của những người ở đó rất tốt. Bởi vì họ có thể hát những bài Thánh ca rất lớn. Có thể là họ đã thuộc lòng những bài hát đó rồi. Tôi thì không thể nào thấy rõ chữ được vì ánh sáng không đủ. Rồi có nhiều côn trùng bay đến ngọn đèn và rớt xuống ngay cả chỗ và tôi phải phủi chúng bay đi.

Tôi có những trải nghiệm rất sâu sắc đó, ở một ngôi làng hẻo lánh như vậy, khi chúng tôi nhìn nhau, họ đã cười với tôi. Vào khoảng 3 hay 4 ngày khi tôi ở đó, tôi chưa bao giờ nghe tiếng khóc của trẻ nhỏ cả. Đó là một cuộc sống rất đơn giản, đúng vậy, đó là một cuộc sống ngập tràn niềm vui. Bởi vì sau khi họ tin Chúa thì họ ngập tràn trong niềm vui. Một vài trong số họ có thể chỉ đủ mua 2 bộ đồ trong cả cuộc đời của mình thôi.

Có một lần tôi đã đến nhà của một người tin Chúa, tôi đã tìm xem tủ quần áo ở đâu nhưng tôi chẳng thấy đâu cả. Vậy thì họ để quần áo của họ ở đâu? Tôi đã hỏi Truyền đạo Giô-sép, là một Truyền đạo ở bản địa. Và thông qua người thông dịch, tôi đã hỏi anh ấy là tủ quần áo ở đâu. Người mục sư đó hỏi “Tủ quần áo là gì?” Tôi trả lời là “Đó là nơi mà sau khi giặt quần áo xong, thì mình gấp lại và để vào đó” Và ông ấy không thể hiểu được. Rồi cuối cùng thì ông ấy đã hiểu ý tôi và kéo tôi ra ngoài hành lang, rồi ông chỉ vào cái nơi mà ông thường treo quần áo mình và nói rằng “Đây là tủ quần áo của tôi”

Tôi cảm thấy rằng mình đã hỏi một câu hỏi thật ngớ ngẩn. Cái mà họ có là một bộ quần áo mà họ đang mặc bây giờ và bộ khác là đã giặt và treo ở đó và họ không có bộ quần áo dư nào cả. Rồi tôi hỏi thêm một câu hỏi ngớ ngẩn khác nữa “Điều gì sẽ xảy ra nếu trời mua và quần áo chưa khô?” Ông ấy trả lời “Nếu trời mưa thì tôi không cần phải đi làm, nếu không đi làm thì không đổ mồ hôi, nên chỉ cần tắm và mặc lại đồ đó thôi. Đó thật là một cuộc sống đơn giản, nhưng đầy niềm vui, đầy phước lành. Họ có thể thấy được Chúa mỗi ngày.

Vậy ngày hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau nhìn vào đức tin của mình. Bạn phải tự hỏi chính mình rằng “Tôi đã thấy Chúa chưa?” Ông Gióp đã nói gì? Đến cuối cuộc đời mình, ông đã nói như vậy

Gióp 42:5 – “Trước lỗ tai tôi có nghe đồn về Chúa, Nhưng bây giờ, mắt tôi đã thấy Ngài”

Đây chính là điều mà Gióp đã hiểu được nhiều nhất sau cả cuộc đời của mình. Nếu chúng ta tìm kiếm để xây dựng đức tin của mình, hãy hỏi chính mình rằng “Bạn có muốn thấy Chúa không?” Và bạn muốn thấy Chúa nào?” Đó có phải là Chúa mà sẽ ôm bạn với nhiều tình yêu? Hay là một Chúa mà bạn muốn chỉ là một cái tượng? Biết Chúa sẽ ban cho lại cho bạn sự bình an, và ân phước và ân điển sẽ ở cùng bạn.

Nguyện lời dạy của Chúa sẽ tràn ngập trong trái tim bạn, ân điển và phước lành của Ngài sẽ ở cùng chúng ta luôn.

 

» True Jesus Church