HOME :: FACEBOOK SHARE :: EMAIL

Trong Danh Chúa Giê-xu Christ, tôi xin được chia sẻ bài giảng của mục sư Wu Hao với chủ đề là

Thấy Chúa ở những bước ngoặt của Cuộc đời

Đầu tiên tôi muốn nói ngay vào phần kết luận của bài hôm nay đó là. Hỡi các bạn, người thân, bạn bè, những người đang tìm kiếm lẽ thật. Xin hãy đến và nhanh chóng tin nhận vào Chúa Giê-xu. Tin vào một Đức Chúa Trời mà bạn thật sự thấy được, một Chúa sẵn sàng ở bên bạn mọi lúc. Những lúc bạn đang gặp chuyện buồn, hay khi đang ở trong giai đoạn tuyệt vọng, chúng ta thường gọi Chúa. Ngài có thể nghe những lời than khóc trong tuyệt vọng của chúng ta, để giúp chúng ta giải quyết những vấn đề mà chúng ta đang gặp phải, Ngài là người sẵn sàng chỉ cho bạn con đường mà bạn nên đi trong cuộc đời này. Đó chính là một tin lành rất đẹp và tuyệt vời.

Khi chúng ta nghĩ về đức tin của nhiều người hiện nay, tôi không thể nào hình dung được rằng có nhiều người có thể quỳ trước Quan Thế âm Bồ Tát và nói chuyện với bà. Và nói rằng tôi đang thất tình và tôi rất buồn. Đối với những người đến đền thờ để thắp hương, họ mong muốn là có nhiều ân phước, sự giàu có và có thể sống lâu. Họ tìm kiếm sự giàu có, địa vị và quyền lực. Sự thờ phượng của họ là phương tiện để họ trao đổi để có được những quyền lợi cá nhân của mình. Họ không thể sử dụng cảm xúc thật sự của mình để giữ lấy vị Chúa hay thần thánh mà họ đang thờ phượng.

Chúa Giê-xu mà chúng ta thờ phượng hôm nay, Ngài chính là Chúa. Ngài đã đến thế gian này bằng xác thịt. Và Ngài luôn tìm kiếm những ai thuộc về Ngài, Ngài luôn tìm kiếm những ai bị lạc lối trong thế giới này nhưng sẵn sàng ăn năn tội lỗi của mình và tìm kiếm Chúa thật.

Chúa Giê-xu đã truyền thông điệp gì đến với con người trên thế giới này?

Ma-thi-ơ 4:17 – “Từ lúc đó, Đức Chúa Jêsus khởi giảng dạy rằng: Các ngươi hãy ăn năn, vì nước thiên đàng đã đến gần.”

Trong sách Cựu ước, những người Hê-bơ-rơ không có khái niệm về Vương quốc Thiên đàng. Chỉ có trong Tân ước khi Chúa Giê-xu đi truyền giảng, Ngài đã nói với những người Do Thái rằng họ phải ăn năn bởi vì nước Thiên đàng đã đến gần. Thế giới này một ngày nào đó sẽ kết thúc. Thế giới này thường xuyên có sự thay đổi. Chúa Giê-xu đã truyền thông điệp này với con người vào thời điểm đó, đó là vương quốc có sự sống vĩnh hằng và hy vọng đó một ngày sẽ đến, đó chính là vương quốc của Đức Chúa Trời. Và để được vào vương quốc của Đức Chúa Trời, chỉ có một cách duy nhất đó là phải ăn năn, bỏ hết tất cả những điều ác và tội lỗi của bạn. Nếu bạn dựa vào cách riêng của mình, thì không thể nào bạn có thể loại bỏ được tội lỗi của mình cả.

Một ông trùm mafia mở những tụ điểm cờ bạc. Ông ấy có rất nhiều người làm việc để thu tiền bảo kê cho mình, và tất cả những việc làm đó đều ở trong bóng tối. Nếu ông ấy có thể sử dụng tiền để thay đổi cuộc đời của mình, sử dụng tiền đó để mua một nơi ở trên Thiên đàng vậy thì Thiên đàng này không phải là một nơi công bình rồi. Nhưng ông ấy phải từ bỏ hết tất cả những tội lỗi của mình để đi theo con đường mà Chúa đã sắm sẵn, rồi ông ấy sẽ có thể bày tỏ sự yêu thương, sự thỏa lòng để làm những việc tốt, để sanh ra những bông trái tốt, và để thiết lập một mối tương giao mật thiết với Đức Chúa Trời mà ông đặt niềm tin nơi Ngài. Thì lúc đó con đường mà Chúa Giê-xu sắm sẵn cho ông ấy mới mở ra.

Khi chúng ta nhận biết được những việc ác và tội lỗi của mình thì lúc đó cuộc sống của chúng ta mới bắt đầu thay đổi được. Rồi thì chúng ta mới có thể tiếp nhận Chúa Giê-xu Christ là một người bạn của tất cả mọi người trên thế giới này.

Sự sống là gì? Bạn có thể nắm chặt được sự sống không? Sự sống chỉ giống như một hơi thở. Nếu bạn ép mũi và giữ hơi thở của mình lại, thì bạn sẽ không thể nào tiếp tục làm như vậy được nữa chỉ sau vài giây thôi. Nếu bạn lặn dưới nước, và nếu bạn có thể giữ hơi thở của mình một đến hai phút thì như vậy là đã rất tốt rồi. Nhưng bạn vẫn phải trồi lên mặt nước để tiếp tục thở.

Có một người đã ở dưới nước ba đến bốn tiếng đồng hồ, nhưng người đó không chết, và anh ấy vẫn tiếp tục sống đến ngày hôm nay. Người đó chính là Chấp sự Lu ở Sabah – Malaysia. Khi tôi giúp đỡ công việc ở Sabah thì tôi đã gặp chấp sự này. Vị chấp sự này trước đây đã từng luyện tập ma thuật. Khi tôi ở đó, anh ấy đã cho tôi xem một tấm ảnh. Tấm ảnh đó thấy rằng anh có một vết đạn ở trên ngực.

Sau khi anh ấy tin Chúa, anh ấy đã được làm chấp sự. Vào lúc đó thì cũng có những người mục sư ở bên cạnh nên đây là một lời làm chứng thật.

Tổng cộng có 7 người đã đi học về ma thuật, họ đã học rất giỏi. Chấp sự Lu là người đến từ dân tộc ở trên núi. Ma thuật của anh ấy là giỏi nhất. Trong số 7 người, thì 5 người lần lượt chết, chỉ còn 2 người là chưa chết. Và anh ấy là một trong số đó, và tôi đã hỏi anh ấy là tại sao vậy?

Anh ấy đã nói rằng bởi vì cả 2 chúng tôi đều tin Chúa Giê-xu. Người kia cũng đến từ một Hội thánh khác. Chấp sự Lu là người có kỹ năng ma thuật giỏi nhất. Nếu anh ấy muốn ăn thịt gà, anh ấy có thể sử dụng ma thuật của mình, và sẽ có một con gà từ ngôi làng khác sẽ tự nhiên bay đến nhà anh ấy. Con gà đó thật sự có thể bay! Nhưng điều đáng nói ở đây đó là bạn chỉ có thể đến được ngôi làng đó ít nhất là một đến hai tiếng đồng hồ bằng đường bộ.

Điều tiếp theo là anh ấy có thể đi được trên mặt nước và ở dưới nước. Anh ấy không cần phải dùng bình oxy và vẫn có thể đi lòng vòng dưới nước như vậy và những con cá bơi bên cạnh anh ấy, chỉ cần như vậy thôi thì kỹ năng của anh ấy đã vượt xa những người còn lại rồi. Và để chứng tỏ rằng mình là người giỏi nhất, anh ấy đã tụ họp tất cả mọi người trong làng lại và anh ấy nói mọi người trong làng hãy dùng súng để bắn anh ấy. Thậm chí anh ấy còn viết một tờ giấy để nói với người lãnh đạo của làng rằng không ai sẽ chịu trách nhiệm gì cả nếu như anh ấy bị chết sau khi họ bắn vào anh. Và thật sự là cũng có người ở trong làng cầm súng đến để bắn anh.

Tất cả mọi người đều đã chứng kiến điều này, viên đạn đã bay trúng vào người anh ấy, nhưng viên đạn đó không bắn vào trong được. Nó chỉ giống như là anh ấy chỉ bị đau nhẹ khi viên đạn va chạm vào người anh ấy thôi. Và vì vậy mà có một vết cháy nhỏ trên vùng ngực của anh ấy. Chúng ta có thể thấy rằng anh ấy là một người thật sự đã luyện tập ma thuật và là người có ma thuật rất cao.

Vậy thì tại sao anh ấy lại đến và tin nhận Chúa Giê-xu? Anh ấy liên quan đến một trường hợp có liên quan đến một thành viên trong Hội thánh Giê-xu thật. Có một người nào đó đã giao phó cho anh ta một việc đó là hãm hại một thành viên trong Hội thánh của chúng ta và anh ấy đã thực hiện rất nhiều ma thuật nhưng người này vẫn rất bình an vô sự.

Vì vậy mà anh này rất ngạc nhiên, tại sao anh ấy lại không thể nào chạm vào được thành viên của Hội thánh Giê-xu thật? Rồi những người khác đã nói với anh ấy rằng đó là bởi vì Đức Chúa Trời mà Hội thánh Giê-xu thật này đang tin tưởng chính là Chúa Thật. Và họ còn có Đức Thánh Linh ở cùng nữa, Thánh Linh của Chúa. Và Thánh Linh của Chúa chắc chắn là nhiều quyền năng hơn ma thuật rồi.

Trong số tất cả những trường hợp mà anh ấy được giao phó thì đây là trường hợp bị thất bại mặc dù anh ấy đã cố gắng rất nhiều. Bởi vì điều này mà anh ấy đã tìm hiểu đến giáo lý của Hội thánh chúng ta. “Có một thần linh trên thế giới này quyền năng hơn ma thuật của mình” Vì vậy mà anh ấy đã đến tìm kiếm lẽ thật và anh ấy đã nhận lãnh Thánh Linh. Tại sao anh ấy lại nhận lãnh Thánh Linh? Đó là bởi vì anh ấy đã ăn năn. Với tất cả những điều ác, những điều sai trái mà trước đây anh ấy đã làm trong quá khứ, anh ấy đã ăn năn. Và anh ấy đã cầu xin Chúa ban cho anh ấy một trái tim mới.

Là một người làm ma thuật thì thu nhập của anh ấy rất tốt. Để ăn được thịt thì anh ấy chỉ cần gọi con gà bay đến. Nếu anh ấy muốn ăn thịt heo, thì anh ấy chỉ cần gọi những con heo rừng ở trên núi xuống. Nhưng anh ấy biết rằng làm ma thuật như vậy là không tốt. Vì vậy mà sau khi anh ấy tin Chúa thì anh ấy đã không còn tiếp tục làm những yêu cầu này từ những người khác nữa. Anh ấy đã trở thành môn đồ của Chúa Giê-xu. Chúa đã thay đổi cuộc đời của anh ấy.

Vậy thì sự sống là gì? Đối với những người nằm ở Bệnh viện, họ có biết rằng họ sẽ nằm viện ở Bệnh viện một tuần thôi không?

Gia-cơ 4:14 – “song ngày mai sẽ ra thế nao, anh em chẳng biết! Vì sự sống của anh em là chi? Chẳng qua như hơi nước, hiện ra một lát rồi lại tan ngay.”

Bây giờ là 8.10g tối. Những gì đã xảy ra trước 8 giờ phút đã là lịch sử rồi. Bạn biết bạn đang ở đâu cách đây 1 giờ đồng hồ. Bạn cũng biết được bạn đã ăn gì vào buổi tối. Bạn cũng có thể biết điều gì đã xảy ra trong quá khứ trừ khi bạn học cách quên.

Khi bạn già, bạn không cần phải nhớ quá nhiều thứ. Bạn cũng có thể quên đi số tiền mà người khác nợ bạn. Những nhà tâm lý học nói rằng những người có trí nhớ kém thì thường có một cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai và điều gì sẽ xảy ra vào khoảnh khắc tiếp theo? Liệu ngày mai trời có mưa không? Ai có thể đoán được điều này? Tôi đã ở đây nửa tháng rồi và tôi cố gắng đoán xem ngày mai trời mưa vào buổi sáng hay buổi trưa. Nhưng tôi không cần phải chờ đến ngày mai bởi vì trời đã bắt đầu đổ mưa vào 10 giờ tối. Bạn có thể kiểm soát được điều gì trong khoảng thời gian nhất định? Nếu một người sống đến năm 80 tuổi, thì những em học sinh học Kinh Thánh từ năm 15 tuổi thì sẽ cần phải đi tiếp 65 năm nữa, vậy thì bạn có thể kiểm soát được điều gì trong suốt 65 năm đó? Chúng ta không biết được điều gì sẽ xảy ra vào thời gian tới trong cuộc sống của chúng ta cả.

Nhưng nếu chúng ta biết rằng chúng ta có thể giao phó cuộc sống của chúng ta, có thể đặt cuộc sống của chúng ta vào tay của một người nào đó mà chúng ta có thể tin tưởng được thì bắt đầu từ ngày mai, chúng ta có thể có được thật nhiều sự bình an trong cuộc sống của mình. Sự thật thì nguồn gốc của sự sống bắt nguồn từ đâu?

Chúa Giê-xu đã nói trong sách Giăng 11:25: “Ta là sự sống lại và sự sống; kẻ nào tin ta thì sẽ sống, mặc dầu đã chết rồi”

Và trong sách Giăng 14:5, Chúa Giê-xu đã nói rằng “Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha”

Trong sách Truyền đạo nói rằng không ai có thể kiểm soát được chính cuộc sống của mình, chỉ duy có Đức Chúa Trời thôi. Ngày hôm nay sau khi chúng ta tin nhận vào Đức Chúa Trời và theo Chúa Giê-xu Christ, Chúa ban cho chúng ta sự sống của Ngài, bởi vì chính Ngài là Chúa của sự sống.

Tôi đã đến Úc vào năm 2006, lúc đó tôi đến một Hội thánh ở phía Tây Úc, Hội thánh ở tiểu bang Perth. Tôi đã làm chứng trong một ngày Sa-bát về Hội thánh Hua Tan ở Đài Loan. Vào ngày 30 tháng đó, họ đã dâng hiến tòa nhà cho Hội thánh. Trong những ngày đầu tiên, những người ở thành phố Hua Tan làm gạch. Và một trong những thành viên trong Hội thánh của chúng ta sở hữu nhà máy làm gạch.

Sau khi các thành phần nguyên liệu đã được trộn đúng cách rồi thì nó sẽ được chuyển đến lò lửa. Họ phải chồng những viên gạch với nhau và ông ấy có rất nhiều công nhân để làm việc này.

Có một lần khi tất cả những viên gạch được chồng lên nhau, họ đã đóng lò nướng lại để bắt đầu nung nấu và họ phải nung trong một thời gian khá lâu.

Nhiệt độ rất cao. Nên lúc đó tất cả những công nhân đã đi ra ngoài hết, lò lửa bắt đầu cháy. Nhưng họ không biết rằng ông chủ của họ vẫn ở trong đó. Họ đã đóng cửa ngoài lại, người ở bên trong không thể nào mở ra được.

Sau khi họ khóa lò lửa lại, tất cả những công nhân đã rời đi, bởi vì họ cần phải nung gạch suốt một đêm. Lúc đó, người chủ bắt đầu rất lo lắng. Ông ấy biết rằng ông đang ở trong tình cảnh nguy hiểm. Âm thanh trong lò lửa rất lớn và ông ở bên trong đó.

Vào lúc đó bắt đầu rất nóng rồi và chỉ cần trong vòng một giờ đồng hồ nữa thôi là tất cả oxy trong lò lửa sẽ tan hết. Ông ấy đã đập rất mạnh vào cửa nhưng không ai ở bên ngoài có thể nghe thấy cả. Ông ấy tiếp tục đập mạnh và dùng hết tất cả năng lượng còn lại của mình.

Rồi ông quỳ xuống và bắt đầu cầu nguyện. Vì lúc đó không còn cách nào khác cả. Âm thanh của lời cầu nguyện không thể nào có thể lớn hơn âm thanh của tiếng đập vào cửa sắt. Ông ấy càng la lớn trong lời cầu nguyện của mình thì ông ấy càng cảm thấy mệt hơn. Nhưng ông không còn cách nào khác nữa cả, ông chỉ biết cầu nguyện thôi.

Nhà máy nằm cách nhà ông khoảng 80 đến 90 mét. Suy luận logic mà nói thì không ai có thể nghe được lời cầu nguyện của ông ấy cả, chỉ có thể nghe tiếng của lò lửa thôi. Nhưng điều màu nhiệm đã xảy ra.

Có vài người đang ngồi xung quanh và uống nước. Họ đang đợi người chủ ra để uống với họ chút trà, nhưng vào thời điểm đó thì không ai biết được chủ của họ đang ở đâu cả. Rồi họ nghe thấy âm thanh cầu nguyện yếu ớt của một người nào đó. Nếu suy luận logic thì âm thanh này không thể nào nghe được cả, nhưng Chúa đã cho một trong số những người ở đó nghe được âm thanh của lời cầu nguyện yếu ớt đó. Rồi người này bắt đầu hỏi “Ông chủ của chúng ta ở đâu rồi?” Rồi họ nhận ra rằng ông chủ của họ vẫn chưa ra ngoài. Và họ nhanh chóng gọi những công nhân vừa mới rời khỏi mau chóng qua trở lại và dập ngọn lửa, để mở cửa lò lửa ra và cứu ông chủ của họ.

Sau khi tôi kết thúc lời làm chứng đó, sau khi cầu nguyện tất lễ xong, một anh đã đến và nói với tôi “Mục sư, ông có biết người mà ông đã nói là ai không?” Tôi trả lời rằng tôi không biết bởi vì tôi đã đọc lời làm chứng này trong một ấn phẩm của Hội thánh chúng ta và tôi đã chia sẻ lời làm chứng này bởi vì tôi thấy nó rất hay.

Anh thanh niên này nói với tôi rằng người chủ mà tôi vừa mới kể đó chính là ông chú của tôi. Rồi tôi trả lời “Ồ! Thật trùng hợp! Tôi không chia sẻ lời làm chứng này ở Sydney hay Melbourne hay Brisbane mà chỉ nói ở Perth này thôi và thật trùng hợp là ông ấy lại là ông chú của cậu”

Chúng ta biết rằng cuộc sống này một ngày nào đó sẽ kết thúc vào một thời điểm nào đó. Khi chúng ta lái xe ở khu vực có nhiều núi, chúng ta phải rẽ nhiều lần và mỗi lần rẽ qua khúc cua chúng ta phải nhìn vào kính phản chiếu đặt ở bên đường để chắc chắn rằng không có xe ở phía trước, và trước đó thì chúng ta đã phải giảm tốc độ rồi. Nhưng bạn có nghĩ rằng làm như vậy đã đủ an toàn chưa? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu trời vừa mới tạnh mưa? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như có một cái lỗ ở giữa con đường?

Bằng cách nhìn vào cái gương, bạn sẽ biết rằng có nước, nhưng bạn có thể thấy có cái lỗ ở trong vũng nước hay không. Và khi bạn đang rẽ cua, bạn cảm thấy an toàn nhưng bạn cũng có thể bị rớt vào cái lỗ này. Vậy vào mỗi một bước ngoặc trong cuộc đời của chúng ta, ai là người có thể hướng dẫn bạn để đi một cách an toàn?

Ở phía Bắc Đài Loan, tôi cũng đã từng chia sẻ một lời làm chứng. Hội thánh ở đó có những người tin Chúa làm bếp trưởng của một con tàu đánh cá. Một đêm nọ, có một trận bão ập đến nên họ quyết định là không đi đánh cá nữa và người phụ trách ở đó nói mọi người đi nghỉ đi.

Anh trai này là bếp trưởng nên anh ấy đã lấy thịt ra rã đông để chuẩn bị nấu cho ngày hôm sau.

Bình thường thì anh ấy thường dậy khoảng hơn 9 giờ sáng ngày hôm sau. Những người làm trong tàu đánh cá thường làm việc nguyên đêm, nên họ thường ăn tối vào lúc 6 giờ tối và họ đi ngủ vào lúc 7g – 8g tối. Nên anh này đã đi đến tủ đông để lấy thịt ra. Cánh cửa tủ đông giống như cái bánh xe và rất khó để mở được cánh tủ. Rồi anh ấy cũng mở được và bước vào trong.

Trong những trường hợp thông thường khi biển lặng thì mở cửa như vậy không sao cả, nhưng anh quên mất là gió đang rất mạnh và sóng biển cũng rất lớn. Chỉ trong vòng một vài giây sau khi anh bước vào phòng, thì anh nghe âm thanh của cái cửa đã đóng lại phía sau lưng mình.

Anh ấy thật sự rất lo lắng, bởi vì điều này có thể lấy đi mạng sống của anh. Trong tủ đông, nhiệt độ âm. Đối với tủ đông bình thường thì nhiệt độ khoảng -15 độ đến -18 độ, nhưng đây không phải là tủ đông bình thường bởi vì họ đang ở ngoài biển nên cần phải đảm bảo thịt luôn luôn tươi. Và khi anh ấy nghe thấy âm thanh của cánh cửa đóng lại ở phía sau lưng mình thì anh ấy rất sốc.

Bởi vì cánh cửa đó chỉ có mở được từ bên ngoài thôi. Anh ấy không biết nên làm gì đây, lúc đó anh bắt đầu cảm thấy lạnh rồi vì anh chỉ mặc một cái áo len mỏng thôi. Anh ấy nghĩ rằng mình chỉ cần vào đấy vài giây để lấy thịt ra thôi. Sau vài giây thì anh ấy bắt đầu cảm thấy lạnh, vì nhiệt độ lúc đó là khoảng -20 độ. Sau một vài phút thì bạn sẽ cảm thấy rất khó thở.

Nếu anh ấy vẫn ở đó vào sáng hôm sau thì có lẽ người ta sẽ thấy một cục thịt đông khác nữa. Nên anh ấy bắt đầu cầu nguyện và cầu nguyện, anh ấy cầu nguyện đến mức đổ cả mồ hôi bởi vì nghĩ rằng đây là phút cuối cùng của cuộc đời mình rồi. Anh ấy cầu nguyện đến mức anh ấy không còn một chút sức lực nào nữa cả, anh ấy nói rằng “Chúa ơi! Xin cứu con, xin cứu con!”

Vào lúc đó thì không có ai đến vào tủ đông đó cả, bởi vì tất cả mọi người đều đi ngủ cả rồi. Nên chắc chắn rằng họ cũng sẽ không nghe được âm thanh của một người nào đó trong tủ đông đâu.

Nhưng vào khoảnh khắc nguy hiểm đó thì anh ấy nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra. Và con tàu tiếp tục nhấp nhô trên sóng, ai là người đã mở cánh cửa đó? Không ai cả. Vậy ai đã mở cánh cửa này. Chính Chúa đã mở cánh cửa này. Ngài đã sai những thiên sứ đến để mở cánh cửa, anh ấy vội vã chạy ra ngoài, nếu không thì gió sẽ làm cho cánh cửa đóng lại lần nữa.

Gió có thể làm cho cánh cửa đóng lại nhưng gió không thể nào vặn cho bánh xe trên cánh cửa có thể mở ra được cả. Khi cánh cửa mở ra và anh ấy vội vã chạy ra, anh ấy hít một hơi thở thật sâu và anh ấy bật khóc. Anh ấy nói rằng nếu Chúa không cứu anh ấy thì có thể anh ấy đã bị chết trong cái tàu đánh cá đó rồi.

Sau khi tôi chia sẻ lời làm chứng đó thì chúng tôi đi ăn trưa. Đó là ở Hội thánh Zheng Bin ở tầng 5, chúng ta đã lên tầng 6 để ăn cơm, tầng 4 là khu vực tiếp tân và đón khách. Tôi đã đi thang bộ để cất Kinh Thánh và sách Thánh ca của mình.

Lúc đó thì có một thành viên của Hội đồng và một thành viên của Hội thánh đến gặp tôi. Tôi đã đến bắt tay. Rồi người đó hỏi tôi “Mục sư co biết tôi là ai không?” Tôi đã trả lời “Làm thế nào mà tôi biết anh được? Chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên mà” Rồi anh ấy nói rằng “Mục sư vừa mới nói về tôi trong một khoảng thời gian khá dài, ông vẫn chưa biết tôi là ai sao?” Tôi không nhớ lại được tôi đã nói điều gì về anh ấy. Rồi anh ấy nói “Tôi chính là người mà ông vừa mới nói đến, người đàn ông suýt chết trong tủ đông đó! Tên tôi là Huang Rong Hua, khi nào ông chia sẻ tiếp về lời làm chứng của tôi thì nhớ tên tôi là Huang Rong Hua nhé! Lời làm chứng đó là thật” Tôi thấy thật trùng hợp làm sao khi người đó có thể nghe lời làm chứng này.

Có dịp tôi đã hỗ trợ trong một buổi bồi linh ở Miao Li. Vào lúc đó thì Đại hội đồng vừa mới in những quyển sách phúc âm mới nên hầu hết những lời làm chứng trong đó đều là mới hết. Tôi đã chọn một vài lời làm chứng trong những cuốn sách đó, và nghĩ rằng khi tôi chia sẻ những lời làm chứng này với những người tin Chúa thì tôi nên nói những tin mới.

Có một tòa nhà ở phía Bắc Đài Loan đã bị cuốn trôi do sạt lở đất. Khoảng 20 người đã chết. Có một gia đình bốn người, người vợ vẫn còn sống nhưng con và chồng chị thì đều đã mất cả.

Sau trận bão thì người chồng và các con đã ra ngoài để xem chuyện gì xảy ra bên ngoài. Khoảng 8 giờ sáng là trận sạt lở đất xảy ra và cả chồng và con chị đều mất cả. Chị ấy đã muốn đi ra ngoài và gọi chồng và con mình vào trong nhà nhưng vào lúc chị mở cánh cửa thì trận sạt lở xảy ra và chị bị chôn vùi trong đó.

Vì có một khoảng cách giữa bức tường và cánh cửa nên chị ấy không hoàn toàn bị chôn vùi trong đó và chị ấy vẫn sống sót. Đến 3 giờ chiều, người cứu hộ đã nghe tiếng gọi giúp đỡ yếu ớt và chị ấy đã được cứu sống. Chị ấy đã được chuyển đến phòng cấp cứu để điều trị ngay lập tức bởi vì chân của chị bị chôn dưới đất trong một khoảng thời gian khá dài và chút xíu nữa là không còn cứu được cái chân nữa, nó sưng rất to.

Những người trong bệnh viện đã thảo luận có nên cưa bỏ cái chân không. Lúc đó thì chị ấy ở trong bệnh viện và không biết rằng chồng và con chị đã mất rồi. Nên chị đã khóc một mình mỗi buổi tối vì không có ai trong gia đình đến thăm chị ở bệnh viện cả.

Lúc đó chị đã cầu xin để được chết bởi vì chị không thể nào di chuyển được cả. Chị bắt đầu khóc và khóc đến mức cạn khô nước mắt. Những người nhân viên xã hội cảm thấy những người trải qua những thảm họa này thật rất là đáng thương và nhiều người đã đến thăm họ. Nhiều tổ chức Cơ đốc nhân đã đến thăm và hát những bài thánh ca để an ủi chị nhưng chị vẫn không cảm thấy được an ủi. Chị ấy tự hỏi chính mình rằng tại sao tôi vẫn còn sống ở đây? Chồng và hai đứa con thân yêu của tôi đã chết cả rồi! Và chị ấy thì không thể di chuyển được.

Ở phía Bắt Đài Loan, chúng tôi có hai nhóm truyền giảng tại bệnh viện cho 2 khu vực, Chang Geng do Hội thánh Da Tong phụ trách và vùng Tai Da do Hội thánh Đài Loan phụ trách. Những người trong Hội thánh đã đến để thăm cô ấy và họ còn phát những cuốn sách phúc âm trên đường nữa. Họ thấy chị ấy trong tình cảnh như vậy và lúc đó thì chị gái của chị ấy đang chăm sóc cho chị.

Chị gái của chị ấy nghĩ rằng có lẽ đây là những người từ Hội thánh và để cho họ hát những bài thánh ca cho chị ấy nghe có vẻ tốt cho chị ấy. Và sau khi hát xong, họ đã cầu nguyện cho chị. Những Hội thánh khác đến thì họ cầu nguyện bằng lời, nhưng Hội thánh của chúng ta đã cầu nguyện bằng tiếng lạ cho chị ấy.

Vào lúc cầu nguyện, chị gái của chị ấy đã thấy một trong những ngón chân của chị ấy đã di chuyển. Chị ấy ngạc nhiên bởi cách mà Hội thánh chúng ta cầu nguyện nên chị ấy đã mở mắt. Có một vị chấp sự đã đặt tay lên cầu nguyện nên chị ấy mở mắt để xem người đàn ông này đang làm gì. Và vô tình thì chị ấy thấy chân của em gái mình di chuyển, đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.

Vì bác sĩ đã nói rằng không thể giữ lại 2 cái chân được nữa và nó đã hoàn toàn mất cảm giác rồi. Khi chị gái của chị ấy thấy ngón chân của em mình di chuyển, chị ấy đã yêu cầu nhóm truyền giảng ở bệnh viện đến lại vào ngày hôm sau để tiếp tục cầu nguyện cho chị ấy.

Và bắt đầu từ đó trở đi thì họ đã đến thăm chị ấy hàng ngày. Khi các bác sĩ nhận ra rằng chân của chị ấy vẫn còn cảm giác, họ kết luận rằng vẫn giữ được đôi chân cho chị ấy. Nên họ đã tiến hành làm các phương pháp trị liệu và sức khỏe của chị ấy đã bắt đầu tiến triển. Các anh chị em ở đó đã hướng dẫn cách cầu nguyện như thế nào và chị ấy cũng tự cầu nguyện nữa. Nhưng chị ấy cảm thấy có điều gì đó ở trong chị, tại sau chị lại cảm thấy có niềm vui đó khi chị cầu nguyện?

Mỗi khi chị cầu nguyện trong danh Chúa Giê-xu, chị thấy trái tim mình như đang mở cửa va niềm vui bắt đầu tràn vào. Nhưng tại sao chị lại vui khi nói về người chồng và con mình đã mất? Sự thật đó là Chúa biết nhu cầu của chị, chị không thể tiếp tục tràn ngập trong nỗi buồn mãi như vậy, vì vậy mà Chúa đã ban cho chị niềm vui.

Sau khi chị rời khỏi bệnh viện, chị ấy đã đến Hội thánh. Và chị đã nhận lãnh Thánh Linh. Trong khoảng một năm sau đó thì chị làm báp-tem ở Hội thánh Giê-xu thật. Một năm sau đó nữa, khi tôi ở Hội thánh Miao Li và tôi đã chia sẻ với lời làm chứng của chị, và rất bất ngờ rằng sau buổi cầu nguyện, vị mục sư quản nhiệm ở đó đã giới thiệu tôi với một chị và nói rằng họ định mời chị này đến làm chứng cho buổi nhóm buổi chiều nhưng anh đã chia sẻ lời làm chứng đó vào buổi sáng mất rồi. Chị này tên là Hong Su Mei và chị là người đã trải qua trận sạt lở năm đó. Lời làm chứng của chị đã được viết trong nhiều cuốn sách nhỏ mà các bạn đang có trên tay.

Nên tôi cũng e rằng có lẽ khi tôi chia sẻ lời làm chứng về một ai đó thì có thể họ cũng đang ngồi lắng nghe tôi nói. Cảm giác đó thật sự rất tuyệt vời bởi vì đó chính là những lời làm chứng thật. Tất nhiên là tôi có thể chia sẻ làm chứng của chính mình, và nhiều những lời làm chứng khác trong Kinh Thánh.

Nếu chúng ta biết về Chúa thật này và từ lời của Ngài chúng ta cũng có thể biết được Ngài là Chúa sự sống thì tất nhiên là chúng ta có thể thấy được Ngài. Vì vậy khi tôi thấy anh Huang Rong Hua, tôi cảm thấy thật sự biết ơn giống như tôi đã thấy được Chúa, bởi vì chính Chúa là người đã cứu mạng sống của anh, bởi vì nếu không phải Chúa thì có thể anh ấy đã trở thành một miếng thịt đông cứng vào ngày hôm sau rồi. Khi tôi thấy chị Hong Su Mei, tôi không biết chị và tôi không biết chị trông như thế nào. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng chỉ sau một năm sau khi chị làm báp-tem, khi tôi chia sẻ lời làm chứng của chị cho mọi người thì chị lại là người đang lắng nghe tôi nói. Chúa chúng ta thật sự là Chúa thật và hằng sống.

Tông đồ Phao-lô cũng như vậy. Chúa đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của ông. Ông là người đã bắt bớ Chúa nhưng trên đường đến Đa-mát, Chúa đã làm nên một bước ngoặt trong cuộc đời của ông. Phao-lô đã thấy Chúa bằng chính mắt mình.

Chúa Giê-xu là người đã chọn ông và Ngài đã sống lại và đang ở bên phải Đức Chúa Trời. Chúa đã biểu lộ chính Ngài cho ông. Rồi sau đó ông ấy đã trở thành người phục vụ Chúa, người đã nỗ lực hết mình và cả sự sống mình trong việc truyền giảng Phúc âm.

Khi chúng ta nhận lãnh Thánh Linh, đó chính là bằng chứng cho việc Chúa đang ở cùng chúng ta, vì chúng ta có thể thấy được Chúa bằng chính mắt mình. Và Chúa đã làm những điều tuyệt diệu trên cơ thể chúng ta. Hỡi những người bạn thân thương, bây giờ tôi nói đến phần kết luận của buổi hôm nay! Hãy đến và tin nhận Chúa Giê-xu! Chúa thật và hằng sống này sẽ không bao giờ làm bạn thất vọng. Bạn có thể đến với Ngài và nhận được sức mạnh tuyệt vời từ Ngài. Trong suốt nhiều năm cuộc đời của bạn, có thể bạn phải đối diện với nhiều chuyện vui buồn trong cuộc sống của mình và có thể bạn đã trải qua nhiều bước ngoặt trong cuộc đời mình, nhưng rồi tất cả bạn cần đó là Chúa - là Đấng kiểm soát số phận cuộc đời bạn.

 

» True Jesus Church